Nền văn học vn đã xuất hiện không ít những bài bác thơ viết về ngày xuân với các sắc thái không giống nhau. Đó hoàn toàn có thể là biểu tượng xuân rộn rực trong thơ Xuân Diệu tốt xuân bi thiết bã, hờ hững trong những tác phẩm của hàn Mặc Tử.
Bạn đang xem: Mùa xuan nho nhỏ
Tuy nhiên, đến với mùa xuân nho nhỏ, hình tượng ngày xuân hiện lên trong thơ lại nối liền với vẻ rất đẹp mộng mơ chỗ đất trời xứ Huế và khát khao cống hiến hết mình của chủ yếu tác giả.
Thanh Hải là đơn vị thơ cùng với tấm lòng yêu thiên nhiên và non sông thiết tha
Nhà thơ Thanh Hải tên thật là Phạm Bá Ngoãn, quê huyện Phong Điền, tỉnh thừa Thiên – Huế. Ông xuất thân vào một mái ấm gia đình trí thức nghèo với người cha là thầy giáo và người mẹ làm nghề nông.
Tác giả bước đầu hoạt động thẩm mỹ và nghệ thuật từ những năm cuối của cuộc binh đao chống Pháp. Sang trọng tới thời kỳ kháng chiến chống mỹ cứu nước, công ty thơ trở về quê nhà và thay đổi cây bút gồm tầm tác động tới nền văn học cách mạng ở miền Nam.
Thanh Hải được coi như như một nhà thơ chiến sỹ khi ông sẽ khơi dậy ngọn lửa bí quyết mạng, liên quan người dân khu vực miền nam đứng lên đấu tranh chống đế quốc mỹ bằng phần nhiều sáng tác của mình.
“Cuộc đương đầu bền bỉ, gan dạ của nhân dân miền Nam, của nhân dân Thừa Thiên là nguồn cảm xúc chủ yếu của thơ Thanh Hải.” – è Hữu Tả
Thơ của tác giả thường triệu tập đi sâu ca ngợi sự hy sinh của những người mẹ, bạn vợ, người đồng chí dũng cảm, kiên trì cùng tình yêu quê hương nồng nàn, mãnh liệt.
“Thanh Hải không phải là một trong những nhà thơ lớn. Tuy thế một khi tiếng nói của cách mạng vút lên được thành thơ thì dẫu chưa phải một đơn vị thơ mập vẫn siêu quý.” – đơn vị phê bình Hoài Thanh từng nhận định
Tuy viết về đề tài con người trong chiến tranh tàn khốc nhưng văn phong của bạn nghệ sĩ xứ Huế ấy lại mang âm hưởng nhẹ nhàng cùng giàu chất nhạc, nối sát với làn điệu dân ca trữ tình nơi bản thân ở trong về.
Đặc biệt là lúc có tuổi, ngòi bút trong phòng thơ Thanh Hải lại càng để lại ấn tượng ấn đậm nét, điều này thể hiện qua mùa xuân nho nhỏ, bài bác thơ được viết ko lâu trước khi tác giả qua đời.
Hình tượng mùa xuân trong ngày xuân nho nhỏ
Mùa xuân nho nhỏ tuổi là tác phẩm ở đầu cuối trong sự nghiệp biến đổi văn chương trong phòng thơ Thanh Hải. Bài bác thơ được sáng sủa tác hồi tháng 11 năm 1980, khi ông sẽ phải đối mặt với bệnh lý hiểm nghèo ở một bệnh viện trên Huế.
Được viết vào hoàn cảnh đặc biệt quan trọng như vậy nhưng người hâm mộ lại không phát hiện tâm trạng nặng trĩu nề, bi ai của nhà thơ trước việc suy tàn mà thay vào chính là hình ảnh căng tràn sinh khí của một mùa xuân đang vạc triển.

Bài thơ rất có thể được coi như lời tâm nguyện của người sáng tác vào gần như phút giây cuối đời, thể hiện sâu sắc tấm lòng khẩn thiết yêu quê hương và thèm khát được dâng hiến hết mình mang đến cuộc sống.
Hình tượng trung trọng điểm được người nghệ sĩ tập trung khai thác là mùa xuân nơi xứ Huế thơ mộng, thời điểm vạn đồ dùng sinh sôi nảy nở, hiện hữu với vẻ đẹp êm ả nhất.
Mùa xuân trong thơ Thanh Hải không chỉ là được gọi theo nghĩa thực nhưng mà nó còn là một ẩn dụ mang đến “mùa xuân” của tổ quốc, của giải pháp mạng. Lúc ấy chiến tranh sẽ kết thúc, non sông bước vào thời kì hòa bình, đổi mới và phát triển.
Trong tranh ảnh xuân to khủng ấy của đất nước, hình ảnh “mùa xuân nho nhỏ” cũng mang ý nghĩa sâu sắc sâu sắc đẹp về mùa xuân đời người. Đó là quãng thời hạn có hạn tuy nhiên ông luôn cố gắng hòa nhập và góp sức vào ngày xuân tổ quốc.
Vẻ đẹp mùa xuân của thiên nhiên và đất trời xứ Huế
Nếu ví ngày xuân nho bé dại là một bức tranh thì hẳn Thanh Hải đề xuất là người nghệ sĩ thật tài hoa khi chỉ cách vài đường nét phác họa đơn sơ, công ty thơ sẽ vẽ cần cả một bức tranh xuân đầy thơ mộng với trữ tình.

Một hoa lá lục bình color tím biếc trông rất nổi bật giữa sắc đẹp xanh cái sông và thai trời, trên cao là âm thanh thánh thót của chú chim chiền chiện, duy nhất vài con đường nét bởi thế mà cả bức tranh ngày xuân nơi xứ Huế hiển thị trước mắt.
“Mọc giữa chiếc sông xanh
Một nhành hoa tím biếc
Ôi nhỏ chim chiền chiện
Hót đưa ra mà vang trời
Từng giọt lộng lẫy rơi
Tôi chuyển tay tôi hứng.”
Động từ “mọc” được đảo lên đầu câu thơ “Mọc giữa mẫu sông xanh” đã diễn tả sự ngạc nhiên và ngỡ ngàng của tác giả trước sức sống mạnh mẽ của mùa xuân, khi một bông bèo nho nhỏ lại hoàn toàn có thể vươn bản thân trong không gian rộng lớn.
“Một hoa lá tím biếc” gợi tín đồ đọc liên tưởng về bông lộc bình bé nhỏ dại mang trên mình sắc đẹp tím đặc thù xứ Huế, từ từ phát triển giữa màu xanh lá cây bất tận của mặt nước và bầu trời.
Màu tím biếc cùng sức sống của cành hoa ấy đã hình thành một nét chấm phá rất riêng biệt trong tác phẩm, khiến bức tranh xuân nhoáng qua thật thơ mộng, thanh thản nhưng lại ẩn chứa nhiều nét độc đáo.
Nhiều fan hâm mộ đã từng bắt gặp hình hình ảnh độc đáo như vậy nhưng với mức độ bao gồm phần táo apple bạo hơn qua thành phầm Tự Tình II của cô gái nhà thơ hồ nước Xuân Hương.
“Xiên ngang mặt đất rêu từng đám
Đâm toạc chân mây đá mấy hòn.”
Hơn thế, nếu mùa xuân trong thơ Tố Hữu là “mùa xuân mơ nở trắng rừng”, toàn thể không gian đầy đủ ăm ắp nàu trắng tinh khôi của hoa mơ thì Thanh Hải chỉ cần “một nhành hoa tím biếc”.
Bút pháp phá cách được thực hiện đã tập trung tất cả điểm quan sát lên bông hoa bé bỏng nhỏ. ở giữa không gian rộng mập nhưng nó ko gợi ra sự cô đơn, một mình mà lại hiện hữu với sức sống dạn dĩ mẽ, tiềm tàng khi xuân về.
Hòa cùng đầy đủ gam màu tươi sáng của cảnh đồ vật là âm thanh chiền chiện tươi vui và rộn ràng. Có lẽ vì đã quá yêu, quá si trước vẻ đẹp thiên nhiên xứ Huế thơ mộng nhưng mà nhà thơ sẽ cất lên tiếng gọi thiết tha, đầy trìu mến.
“Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời.”
Từ “ơi” bao trùm lên toàn thể câu thơ bao cảm xúc bồi hồi và tha thiết, thái độ trân trọng giờ hót lảnh lót của chim chiền chiện giữa bầu trời trong xanh hay đó là vẻ đẹp khu đất trời xứ Huế lúc sang xuân.
Nghệ thuật nhân hóa lời điện thoại tư vấn cùng nhì tiếng “hót chi”, phương pháp nói niềm nở và dịu ngọt của con bạn xứ Huế đã mô tả chân thành tình cảm ở trong nhà thơ với thiên nhiên tạo vật.
Âm thanh lảnh lót nhưng mà “vang trời” của chú ấy chim khiến mùa xuân nơi núm đô, vốn phảng phất dư vị trầm khoác của nỗi niềm hoài cổ bỗng trở nên bùng cháy và rộn ràng, bên cạnh đó tiếng hót ấy cũng khiến cho lòng bạn cảm thấy rạo rực.
Dường như trong bức tranh ngày xuân xứ Huế với dòng sông xanh, bông hoa lục bình với tiếng hót, còn tốt thoáng đâu đó tà áo tím biếc của người thanh nữ mộng mơ cùng sắc xanh nơi cái Hương Giang mềm mại.
Cảm xúc ở trong phòng thơ Thanh Hải trước sự hòa quyện giữa sắc màu sáng chóe và tiếng hót “vang trời” của chú chim chiền chiện không chỉ tạm dừng ở sự bất ngờ, đam mê xen lẫn rạo rực nhưng mà ông còn mong nâng niu, trân trọng phút chốc đó.
“Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng.”
Trước Thanh Hải, người hâm mộ từng bắt gặp một loại tôi cũng tràn trề niềm thiết tha yêu thương cuộc sống, luôn nỗ lực trân trọng vẻ đẹp mắt của vạn vật thiên nhiên với thái độ mãnh liệt hơn, xung khắc khoải hơn là Xuân Diệu.
“Ta hy vọng ôm
Cả cuộc sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta ao ước riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta mong thâu trong một chiếc hôn nhiều
Và non nước, cùng cây, cùng cỏ rạng.”
Nếu Xuân Diệu là một cái tôi đã vượt lên cả sự kính yêu và trân trọng mà vắt vào chính là khát khao được thâu tóm, được hòa quấn với đất trời thì làm việc Thanh Hải, ước muốn của ông lại giản đối chọi hơn.
Nhà thơ chỉ ao ước đưa tay hứng “giọt long lanh rơi”, giọt nước gồm màu sắc, có âm nhạc của tiếng chim chiền chiện. Giải pháp hoán dụ chuyển đổi cảm giác đã khiến người hâm mộ cảm nhận tiếng hót bởi nhiều giác quan với cảm xúc.
Âm thanh của giờ đồng hồ chim được chứa lên thiệt trong trẻo với tròn trịa, vang dội giữa không khí to mập của đất trời khi sang xuân rồi lưu lại thành từng giọt hữu hình lung linh như hạt ngọc.
“Giọt lộng lẫy rơi” là hình hình ảnh đa nghĩa, tín đồ đọc vừa rất có thể hiểu sẽ là giọt nước của giờ chim lưu lại vương vấn trong không khí nhưng cũng rất có thể xem là giọt cô ứ đọng từ vạn vật thiên nhiên và lòng fan khi mùa xuân về.
Biện pháp hoán dụ biến hóa cảm giác đã khiến cho những sự vật mở ra trong thơ trở phải thơ mộng, góp phần bộc lộ niềm mê mệt và trọng điểm hồn nhạy bén trước vạn vật thiên nhiên của đơn vị trữ tình.
Khi bắt gặp những hình ảnh đã làm nên đặc trưng của ngày xuân như vậy, nhà thơ bộc lộ thái độ nâng niu, trân trọng mang đến từng cụ thể nhỏ, “tôi đưa tay tôi hứng”.
“Giọt long lanh” cũng giống như vẻ đẹp mắt thiên nhiên, đất trời khi xuân sang trọng không bao giờ là vĩnh viễn, nó ao ước manh với dễ vỡ lẽ thành từng miếng quá khứ. Nhấn thức được điều đó, công ty thơ càng thêm trân trọng và kính yêu thực tại.
Với một fan đang vào thời điểm tháng ngày cuối đời, Thanh Hải không thể hiện cảm xúc lo lắng hay sốt ruột trước loại lụi tàn mà ông biểu hiện sự thanh thản, nhẹ nhàng cùng niềm trân trọng từng phút giây sót lại với cuộc sống.
Mùa xuân của nước nhà và bí quyết mạng
Từ vẻ đẹp thiên nhiên và đất trời xứ Huế thơ mộng lúc xuân sang, nhà thơ Thanh Hải gửi sang cảm nhận ngày xuân của nước nhà gắn tức tốc với cuộc sống sinh hoạt mọi người dân.
“Mùa xuân bạn cầm súng
Lộc giắt đầy xung quanh lưng
Mùa xuân bạn ra đồng
Lộc trải lâu năm nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao…”
Đất nước vừa bước thoát ra khỏi chiến tranh, cuộc sống thường ngày con người bây giờ xoay quanh hai nhiệm vụ chính. Trong đó, “người thế súng” với phương châm chiến đấu đảm bảo an toàn tổ quốc với “người ra đồng” làm công việc phát triển ghê tế.
Đây là biểu tượng quen thuộc, thường lộ diện trong nền văn học bí quyết mạng như Đồng chí của bao gồm Hữu, quang Dũng cùng với Tây Tiến. Đến mùa xuân nho nhỏ, hình ảnh đó một lượt nữa xuất hiện thêm qua ngòi bút mô tả mới lạ.

Lộc là chồi non mới nhú, diễn đạt sự nảy mầm và tràn trề sức sống của cảnh vật khi mùa xuân tới. Hình hình ảnh trùng điệp “lộc giắt đầy” cùng “lộc trải dài” đã trang trí cho tranh ảnh xuân một màu xanh da trời tươi mới bạt ngàn.
“Người núm súng” nối sát với hình ảnh “lộc giắt đầy xung quanh lưng”, điều đó gợi can hệ tới những người lính gắng Hồ, ngày đêm căn nguyên làm nhiệm vụ bảo đảm an toàn tổ quốc.
“Lộc giắt đầy xung quanh lưng” tín đồ chiến sĩ không chỉ là được phát âm là lớp áo đảm bảo an toàn hay lớp ngụy trang mà nó còn là mầm gieo bao cầu mơ, mong muốn về nền hòa bình của khu đất nước.
Còn với người ra đồng, mùa xuân của họ là “lộc trải nhiều năm nương mạ”. Rất nhiều con người ấy mang tới mùa màng một blue color tươi giỏi và gieo trồng hạt mầm của hạnh phúc, ấm no.
Ý thơ trên còn hoàn toàn có thể hiểu rằng huyết của người lính ra trận, những giọt mồ hôi và nước mắt của fan ra đồng đã trở thành “lộc”. Đó là nhì thứ góp thêm phần giữ lấy mùa xuân cho đất nước, đến dân tộc.
Trong cái greed color tươi non kia, một sức sống tràn trề của đất trời cùng cảnh vật đang dao động. Có lẽ rằng vì vậy nhưng nhà thơ đang sử dụng những giác quan của chính bản thân mình mà thấy được dưới lớp nhựa đầy đủ ấy “Tất cả như gấp rút /Tất cả như xôn xao”.
Điệp tự “tất cả” kết phù hợp với từ láy “hối hả”, “xôn xao” vẫn khắc họa rõ nét nhịp điệu rộn ràng và bận rộn khi ngày xuân về, đồng thời cũng mở ra bao cảm xúc tự hào của tác giả về đất nước.
“Đất nước tứ ngàn năm
Vất vả và gian lao
Đất nước như do sao
Cứ đi lên phía trước.”
Nếu sinh sống khổ thơ đầu, giọng thơ đầy dịu nhàng với trìu thích khi miêu tả bức tranh xuân thì sang cho khổ thơ này, nhịp thơ cấp tốc hơn, đầy hào hứng trước vẻ đẹp ngày xuân đất nước.
Tác giả miêu tả niềm trường đoản cú hào cực nhọc giấu của chính bản thân mình về quốc gia Việt phái mạnh thân yêu với tứ ngàn năm lịch sử vẻ vang “vất vả cùng gian lao” nhưng vẫn mạnh khỏe “đi lên phía trước” cân bằng sức mạnh, ý chí kiên cường.
Hình hình ảnh so sánh “đất nước như vì sao” đã biểu hiện rõ đường nét niềm cảm phục ở trong nhà thơ trước một đất nước anh hùng. Trên nền trời black tối kéo dãn dài “bốn ngàn năm”, dân tộc vn vẫn tỏa sáng sủa tựa bởi vì sao, băng băng tiến về phía trước.
Đất nước dù có phải đối mặt với những vất vả nhưng lại vẫn không trở nên che mờ vì bóng về tối mà trở thành một vì chưng sao luôn tỏa sáng bùng cháy bằng chính sức khỏe nội tại, nhắm tới tương lai với tinh thần mãnh liệt.
Lời cầu nguyện đẹp tươi trong ngày xuân nho bé dại của nhà thơ
Biết ơn và tự hào về non sông với phần lớn con bạn đã gan góc hy sinh thân bản thân để dành lấy tự do cho dân tộc, nhà thơ Thanh Hải đã đi vào ước nguyện tình thực của chính mình.
“Ta làm bé chim hót
Ta làm cho một nhành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng mang đến đời
Dù là tuổi nhị mươi
Dù là khi tóc bạc.”
Phép điệp “Ta làm…”, “Ta nhập” biểu đạt một biện pháp tha thiết và sống động khát vọng được hòa nhập vào cuộc đời, được góp sức những phần tốt đẹp tuyệt vời nhất của bạn dạng thân, mặc dù là bé nhỏ cho đất nước.

Ở khổ thơ đầu, vẻ đẹp nhất của tranh ảnh xuân được diễn đạt qua hình hình ảnh bông hoa tím biếc, mẫu sông xanh với tiếng hót chim chiền chiện. Sang cho hai khổ thơ này, người sáng tác lại thực hiện những sự đồ vật ấy để nói lên trọng tâm niệm bao gồm mình.
Trong ngày xuân của đất nước, nhà thơ muốn được làm “con chim hót”, “một nhành hoa” với “một nốt trầm xao xuyến” để gia công nên “một ngày xuân nho nhỏ” dưng hiến toàn bộ vẻ đẹp đến cuộc đời.
“Làm nhỏ chim hót”, tác giả muốn cất thông báo vang ca tụng vẻ đẹp đất trời, “làm một nhành hoa”, ông ước ao đem mừi hương tỏa ngạt ngào cho cuộc đời và là “một nốt trầm”, Thanh Hải khao khát được “nhập” vào bản hòa ca xao xuyến.
Giữa phiên bản hòa ca cuộc đời ấy, fan nghệ sĩ chỉ ao ước mình làm một nốt trầm bé xíu nhỏ, nâng đỡ đều nốt nhạc khác thăng hoa với vang vọng trong thính phòng, không buộc phải là nốt cao tuyệt nốt ngân dài.
Hình hình ảnh “nốt trầm” là ẩn dụ cho ước nguyện hiến đâng thầm lặng, không cần được biết tới và ca ngợi. Nó xuất hiện thêm trong bài bác thơ như một vết lặng, nhằm lại tuyệt hảo khó phai trong tim độc giả.
Nhà thơ Thanh Hải thật tinh tế khi phối hợp “nốt trầm” với tính tự “xao xuyến”. “Nốt trầm xao xuyến” là phần đa tâm nguyện khiêm nhường tuy vậy đẹp đẽ, luôn hiện hữu trong cung bọn muôn bậc của cuộc sống.
Mùa xuân thay thế cho các điều đẹp tươi và tinh túy độc nhất của đời người, đó là thứ mà tín đồ nghệ sĩ ý muốn được hiến dâng cho cuộc sống chung với tất cả tấm lòng thành kính.
“Nếu là con chim, chiếc lá
Thì chim yêu cầu hót, cái lá bắt buộc xanh
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là cho, đâu phải nhận riêng rẽ mình.” – Tố Hữu
Khát khao được góp sức ấy thật mập mạp và cao đẹp tuy nhiên với riêng công ty thơ Thanh Hải, đó chỉ với “một ngày xuân nho nhỏ”, mùa xuân của đời người được hòa nhập vào mùa xuân chung khu đất nước.
Tính tự “lặng lẽ” khi hòn đảo lên đầu câu thơ như muốn nhấn mạnh ước nguyện được hiến đâng trong thì thầm lặng, ko phô trương, ồn ào. Đó là một trong lẽ sống cao đẹp tuy thế rất khiêm nhường.
Tuy nhiên, khát khao cống hiến hết mình cho quê hương của phòng thơ Thanh Hải không chỉ tạm dừng ở tuổi trẻ, tuổi trăng tròn mà nó còn kéo dài suốt cuộc đời, tới lúc ông ở độ xế chiều.
“Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.”
Điệp ngữ “dù là” đặt tại đầu hai câu thơ thường xuyên đã xác định ước nguyện được dâng hiến miệt mài, ko biết căng thẳng của ông thích hợp và con người nước ta nói chung.
Từ “tuổi nhì mươi”, lứa tuổi còn mịn màng sức sống tính đến “khi tóc bạc”, hình ảnh hoán dụ tượng trưng đến tuổi già, bạn nghệ sĩ ấy cứ thế hiến đâng cả cuộc đời cho khu đất nước.
“Mùa xuân – ta xin hát
Câu phái mạnh Ai, nam Bình
Nước non nghìn dặm mình
Nước non nghìn dặm tình
Nhịp phách tiền đất Huế…”
Những nét đặc thù của xứ Huế được bên thơ Thanh Hải đưa vào trong mùa xuân nho nhỏ qua hình hình ảnh khúc phái nam ai ai oán thương với khúc nam giới bình vơi dàng, trìu mến.
Khổ thơ cuối sẽ đúc kết toàn bộ vẻ đẹp nhất của vạn vật thiên nhiên đất trời ngày xuân và xứ Huế mơ mộng, đôi khi cũng là vị trí chất cất bao nỗi niềm trung khu sự của một nhỏ người đang sống những ngày cuối cuộc đời.
Những bài thơ được viết trên giường dịch xưa nay ko lạ nhưng lại để thành công thực sự sống vắt tác giả, sinh hoạt lại trò chuyện, yên ủi và khích lệ mọi fan thì lại là một trong việc hiếm.
Đọc văn học nước ta trưng đại, nhiều người hâm mộ biết đến bài xích thơ Cáo tật thị bọn chúng (Có căn bệnh bảo rất nhiều người) của thiền sư Mãn Giác với hình mẫu nhành mai thiệt độc đáo:
“Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất đưa ra mai.”
Dịch nghĩa:
“Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sảnh trước một nhành mai.”
Phải là bạn đã trải qua hành trình dài tu luyện khổ cực thì mới có thể đối mặt mẫu chết bằng thái độ sáng sủa và tích cực như thiền sư Mãn Giác, nhất là việc biểu đạt những cảm hứng trong thơ của mình.
Cành mai xuất hiện như một nghịch lý, lúc xuân sẽ tàn thì mai rụng hết mà lại thật lạ khi “đêm qua sân trước một nhành mai”. Điều ấy thừa lên quy dụng cụ sinh tử thông thường, với trong mình biểu tượng của sáng sủa và niềm hy vọng.
Mùa xuân nho nhỏ của bên thơ Thanh Hải cũng như vậy. Nó đem trong mình sức sống của thái độ sáng sủa và ý thức về tương lai tươi tắn của tác giả, fan sắp xa vắng cõi nhân gian.
Trước dịp đi xa, người nghệ sĩ vẫn cố gắng vượt lên từng bước, để lại cho đời hầu như dư âm cao đẹp nhất và bao giờ đồng hồ thơ “chân hóa học bình dị, đôn hậu với chân thành”.
Xem thêm: Đề Thi Toán Lớp 4 Cuối Kì 2, Đề Thi Học Kì 2 Lớp 4 Môn Toán
Mùa xuân nho bé dại hẳn là sự phối kết hợp nhuần nhuyễn của một ngòi cây viết phong tình đậm chất Huế và phần đông phút giây nao nức của một trung khu hồn sẽ rạo rực với đời, với cuộc sống.